Đề tài:
KHAI TRÌNH VỚI CHÚA
Kinh-thánh: Rô-ma 14:12 & I Phi-e-rơ 4:5
Câu gốc: II Cô-rinh-tô 5:10
Nhập đề:
Thưa Hội-thánh nếu hôm nay, Chúa hỏi
quý ông bà anh chị em và tôi một câu hỏi rằng: “ Tại sao con được vào thiên
đàng” thì chúng ta sẽ trả lời như thế nào? Nếu Chúa hỏi rằng: “ Từ ngày con tin
Chúa Jêsus làm Cứu Chúa và làm chủ cuộc đời mình đến nay thì con đã sống như
thế nào?” Chúng ta sẽ trả lời với Chúa ra sao?
Cứ
đến cuối năm, mỗi công ty, hoặc doanh nghiệp đều lo đúc kết, hoặc tính sổ xem
một năm qua họ đã thu được lợi nhuận nào?
Quý
ông bà anh chị em và tôi đến ngày trở về gặp Chúa chúng ta cũng phải khai trình
mọi việc trước mặt Chúa? Nếu chúng ta ý thức được như vậy thì chúng ta sẽ sống
có trách nhiệm với bản thân mình hơn, cẩn thận hơn, tỉnh thức hơn trong cuộc
đời này.
Sáng hôm nay, tôi xin mời quý Hội-thánh cùng học với tôi đề tài: KHAI
TRÌNH VỚI CHÚA.
Phần thứ nhất chúng ta tìm hiểu đó
là:
I.
ĐẤNG
MÀ CHÚNG TA PHẢI KHAI TRÌNH LÀ ĐỨC CHÚA TRỜI
Lời Chúa trong thơ Rô-ma 14: 10-12 sứ
đồ Phao-lô khẳng định: “ Vì chúng ta hết
thảy sẽ ứng hầu trước tòa án Đức Chúa Trời. 11 Bởi có chép
rằng: Chúa phán: Thật như ta hằng sống, mọi đầu gối sẽ quì trước mặt ta, Và mọi
lưỡi sẽ ngợi khen Đức Chúa Trời. 12 Như vậy, mỗi người trong chúng ta sẽ
khai trình việc mình với Đức Chúa Trời.”
Đây là một câu Kinh-thánh mà được ghi
ở bảng lớn trước cổng một nhà thờ lớn tại Mỹ.
Câu Kinh-thánh này cho chúng ta biết:
động từ “ hết thảy” và “ mỗi người”
là nói đến từng cá nhân, không ngoại trừ một ai. Cả người tin Chúa lẫn người
chưa tin, tất cả mọi người trong nhân loại này phải khai trình trước mặt Chúa.
Dù chúng ta là ai, già trẻ lớn bé,
tín đồ hay Mục-sư, dù giàu hay nghèo, văn minh hay lạc hậu bán khai hết thảy
đều phải ứng hầu trước Chúa và trả lời về mọi việc của đời mình với Đức Chúa
Trời.
Tôi sẽ khai trình với Chúa việc tôi
làm, mỗi ông bà anh chị em ngồi đây sáng hôm nay, từng người từng người một lần
lượt sẽ khai trình mọi việc trước mặt Ngài.
Minh họa: Câu chuyện trong Phúc-âm Ma-thi-ơ
26:14-30
Người được ban cho một lâng, người
được hai ta lâng, người được ban cho năm ta lâng.
Ngài đã giao cho chúng ta những của
cải, những ta lâng, ân tứ và thời gian cùng mọi thứ. Vậy chúng ta đã dùng nó và
sử dụng nó như thế nào? Đó là những câu hỏi mà chúng ta phải trả lời trước Chúa
khi về gặp Ngài. Điều này Kinh-thánh gọi đó là khai trình với Đấng Tạo Hóa.
Sứ-đồ Phao-lô nói: “ hết thày chúng
ta” “ sẽ ứng hầu trước tòa án Đức Chúa Trời” “ mỗi người trong chúng ta phải
khai trình trước mặt Chúa”
Điều đó có nghĩa là chúng ta không ai
được phép đứng vào thay chỗ của Đức Chúa Trời trong việc phán xét anh em mình,
chỉ có Đức Chúa Trời mới là quan tòa trong việc phán xét mọi người. Ngài là
quan án công bình.
Ro 14:10 10
Nhưng ngươi, sao xét đoán anh em mình? Còn ngươi, sao khinh dể anh em
mình? Vì chúng ta hết thảy sẽ ứng hầu trước tòa án Đức
Chúa Trời.
Chúng ta không phải khai trình về mọi
việc của chúng ta với con người, mà với một mình Đức Chúa Trời thôi, vì con
người không thể đứng vào chỗ của vị quan tòa công bình được. Mà tại sao con
người không có quyền đoán xét, hay phán xét nhau vì con người phán xét, hay
đoán xét theo sự suy nghĩ riêng của bản thân, theo cái gì mình thích, hoặc hợp
với mình, nhưng chỉ duy Đức Chúa Trời mới là quan án công bình mà thôi.
Minh họa: Sứ đồ Phao-lô nói trong thơ
Rô-ma 2:1 rằng: “Vậy, hỡi người kia,
ngươi là ai mặc lòng, hễ đoán xét kẻ khác thì không thể chữa mình được; vì
trong khi đoán xét họ, ngươi cũng lên án cho chính mình ngươi nữa, bởi ngươi
đoán xét họ, mà cũng làm các việc như họ.”
Hễ khi nào chúng ta tự cảm thấy mình
tức giận về tội lỗi của một ai đó là điều có thể được biện minh, thì chúng ta
phải cẩn thận. Chúng ta cần lên tiếng chống lại tội lỗi, nhưng phải làm như thế
với tinh thần khiêm nhường.
Thường thường thì những tội mà chúng ta thấy rõ ràng nhất nơi kẻ khác,
lại chính là những tội đã ăn sâu mọc rễ ngay trong chúng ta. Nếu chúng ta nhìn
kỹ chính mình, chúng ta có thể nhận thấy chính mình cũng phạm vào những tội
tương tự mà về phương diện xã hội, chúng ở dưới những hình thức chấp nhận được.
Thí dụ một người hay ngồi lê đôi mách lại thường phê phán người khác ngồi lê
đôi mách lẽo mình.
Lúc bức thư của Phao-lô được đọc tại
Hội Thánh Rô-ma, chắc nhiều người đã gật đầu khi nghe ông lên án những kẻ thờ
thần tượng, theo thói đồng tính luyến ái, và hung dữ. Nhưng có lẽ điều gây ngạc
nhiên nhất cho người nghe, là khi ông quay lại nói với họ: “Anh em cũng không thể chữa mình được, vì anh em làm các việc như họ!”
Phao-lô muốn nhấn mạnh rằng chẳng hề
có ai thánh thiện đủ để tự cứu lấy mình. Nếu
chúng ta muốn tránh được sự hình phạt để cùng sống đời đời với Chúa Cứu Thế,
thì mọi người chúng ta, cho dù vốn đã từng giết người, hỗn láo hay thành thật,
siêng năng chăm chỉ hay làm một công dân lương thiện, đều phải hoàn toàn trông
cậy vào ân điển của Đức Chúa Trời.
Phao-lô không bình luận xem có những
tội nào là tệ hại hơn tội khác. Bất luận một tội nào cũng đủ để dẫn chúng ta
đến chỗ trông cậy vào Chúa Cứu Thế Giê-xu để được cứu rỗi và được sự sống vĩnh
hằng.
Phao-lô cho chúng ta biết chỉ có Chúa
mới là Đấng duy nhất đứng vào chỗ của vị thẩm phán tối hậu mà thôi.
Chúng ta đọc tiếp Rô-ma 2: 2 “Vả, chúng ta biết rằng sự phán xét của
Đức Chúa Trời đối với kẻ làm những việc như thế, là hiệp với lẽ thật. 3 Hỡi
người đoán xét kẻ phạm những việc dường ấy mà mình cũng phạm kia, vậy ngươi
tưởng rằng chính mình ngươi sẽ tránh khỏi sự phán xét của Đức Chúa Trời sao? 4
Hay là ngươi khinh dể sự dư dật của lòng nhân từ, nhịn nhục, khoan dung Ngài,
mà không nhận biết lòng nhân từ của Đức Chúa Trời đem ngươi đến sự ăn năn sao?”
( Rô-ma 2:1-6)
Phao-lô nói Đức Chúa Trời là Đấng
phán xét là hiệp với lẽ thật, sự phán xét của Ngài là sự phán xét công bình.
Minh họa: Ngày hôm qua thế giới đã
cho ra mắt một Camera đường phố, rất nhỏ, ghi lại tất cả đoạn đường và những gì
diễn ra trên đường phố, chỉ cần nhìn vào màn hình nhỏ xíu đó thì sẽ biết được
điều gì xảy ra.
Chẳng hạn, như không may có hai xe
đâm vào nhau, ra tòa ai cũng phân vua mình đúng người kia sai nhưng để biết ai
đúng ai sai họ chỉ cần mở cái Camera nhỏ xíu ấy lên, ghi lại tốc độ của xe, làn
đường của xe, chiếu đi của xe. Dựa vào đó mà quan tòa sẽ phán quyết.
Mai đây chúng ta mỗi chúng ta ứng hầu
trước tòa án tối cao của Chúa để trả lời về mọi việc của mình, thì không có
chuyện biện hộ rằng: Ví lý do này, hoặc do nơi, tại bởi cho nên con mới làm như
vậy.
Sẽ có một video quay lại tất cả mọi
hành động và có một quyển xổ ghi lại tất cả mọi lời nói của chúng ta. Lúc đó
chúng ta không thể nào chối cãi được. Vì Ngài là vị thẩm phán công bình, không
bao giờ xử nhầm hoặc vu cáo ai cả.
Chúa xét xử công bình vì Ngài thấy
được tất cả trong chỗ kín nhiệm của loài người. Vì loài người thấy bề ngoài còn
Đức Chúa Trời nhìn thấy trong lòng.
Ro 2:16 16 Theo
Phúc âm tôi truyền giảng, đến ngày Thượng Đế đã định, Chúa Cứu Thế Giê-xu sẽ
xét xử mọi tư tưởng, hành động kín đáo của loài người.[HĐ]
Ro 2:16 16 Người ta sẽ thấy rõ điều đó trong ngày của Đức Chúa Trời, vì Đấng Cứu-thế Giê-su, sẽ phán xét tất cả những tư tưởng thầm kín của con người, theo như Tin Mừng tôi rao giảng.
[ĐNB]
-
Ma-thi-ơ
10:26.
Mình đi những đâu, mình ngồi chỗ nào,
mình làm những gì, dù cho không ai biết nhưng Chúa thì biết hết. Mình có thể
lòe được con người chứ không thể nào lòe được Chúa.
Minh họa: Mình nhiều khi dâng hiến
nhiều nhiều và trên đường về nhà tự hỏi rằng: Không biết hôm nay Chúa có biết
mình dâng 1/10 không nhỉ. Nếu Ngài biết thì chắc Ngài phải cảm ơn mình và ban
phước cho mình.
Minh họa: Câu chuyện Giô-sép bị vợ
của Phô-ti-pha cám dỗ. Tưởng không có ai biết, nhưng Giô-sép đã nói: Tôi không
thể làm điều đại ác trước mặt Chúa, trong khi vợ của Phô-ti-pha không nhìn thấy
Chúa đâu hết. Nhưng Giô-sép thì biết Chúa đang có mặt ở đó với ông.
Người tin Chúa thì luôn cảm nhận và
biết rõ Chúa hiện diện với mình, còn người không tin thì chẳng biết gì về sự
hiện diện của Ngài hết.
Nếu chúng ta biết rõ Chúa là quan án
công bình, thánh khiết và nghiêm ngặt trong việc phán xét, và chẳng có gì có
thể dấu khỏi Ngài được thì thái độ của chúng ta bây giờ phải nói như Phao-lô
trong thơ Phi-líp 2: 12 “ ai lấy lòng sợ
sệt run rẩy làm nên sự cứu chuộc mình.”Chúng ta phải cẩn thận hơn trong cách
sống, trong việc làm, vì sự cứu chuộc dựa vào Chúa Giê-xu, còn sự phán xét thì
dựa vào cách ăn ở của mình.
Chúng ta phải có bổn phận là phải khai trình về mọi việc của chúng ta với
Chúa nhưng dựa trên Kinh-thánh thì có 3 điều chính yếu mà mỗi chúng ta phải
khai trình đó là:
1.
Chúng ta phải khai trình tất cả mọi lời nói của mình
với Chúa.
Lời Chúa trong Ma-thi-ơ 12: 36-37 “Vả, ta bảo các ngươi, đến ngày phán xét,
người ta sẽ khai ra mọi lời hư không mà mình đã nói; 37 vì bởi lời nói mà ngươi
sẽ được xưng là công bình, cũng bởi lời nói mà ngươi sẽ bị phạt.”
Trong ngày sau rốt, tất cả mỗi người
chúng ta sẽ khai mọi lời nói của chúng ta ở trước mặt Đức Chúa Trời.
Chúng ta đã nói gì? Có thể chúng ta
nói sau lưng người khác có thể người ta không biết, nhưng chúng ta phải nhớ Đức
Chúa Trời nghe, Đức Chúa Trời thấy, Đức Chúa Trời hiểu. Đức Chúa Trời biết tất
cả mọi điều chúng ta đã nói.
Chúng ta phải khai trình về tất cả
mọi lời nói của mình trước mặt Chúa, chúng ta phải nhớ mọi lời chúng ta nói
ngày hôm nay sẽ có kết quả trong ngày sau rốt.
Chúa đã ghi lại hết không bao giờ
chúng ta chối được trước mặt Ngài.
Bởi lời nói mà chúng ta được xưng
công bình, cũng bởi lời nói mà chúng ta sẽ bị phạt. Bởi vậy mà cho nên chúng ta
phải cẩn thận hơn trong mọi lời nói của chúng ta.
Thưa anh chị em! Nhiều khi chúng ta
nói mà không có đem đến sự gây dựng, chúng ta nói để gây chia rẽ, chúng ta nói
để đâm vào người khác, làm người khác đau, làm người khác tổn thương, làm người
khác mất ăn, mất ngủ.
Cầu xin Chúa cứu môi miệng chúng ta
để chúng ta không nói những lời hư không. Những lời nói tác hại đến người khác.
Nhưng mà chúng ta học nơi tinh thần của sứ đồ Phao-lô. Xin Chúa cho chúng ta
tập tránh đi những lời nói đem lại những đổ vỡ, tránh đi những lời nói đem lại
những đau thương cho anh em mình.
Lời của Chúa dạy chúng ta trong thơ
Ê-phê-sô 4:29 “ Chớ có một lời dữ nào ra
từ miệng anh em; nhưng khi đáng nói hãy nói một vài lời lành giúp ơn cho và có
ích lợi cho kẻ nghe đến.”
Vì phải khai trình mọi lời nói của
mình trước mặt Chúa cho nên hãy nói ra những lời lành có ích cho kẻ nghe đến.
Con người của mỗi chúng ta thường chê
người khác nhiều hơn là khen người ta, chúng ta hãy đổi lại là hãy nói những
lời khích lệ, nâng đỡ anh em mình. Trong chúng ta ai cũng thiếu xót, yếu đuối
nhưng chúng ta tìm ra những lời nói lành và có ích để nâng đỡ anh em mình, để đem
anh em đến gần với Chúa hơn, yêu mến Chúa hơn. Đừng nói những lời để chà đạp
anh em mình. Xin Chúa dạy chúng ta nói những lời tích cực đừng nói những lời
tiêu cực.
Chúa Giê-xu phán rằng: “37 vì bởi lời nói mà ngươi sẽ được xưng là
công bình, cũng bởi lời nói mà ngươi sẽ bị phạt.”
Chúng ta tập làm sao những lời nói từ
môi miệng chúng ta phát ra những lời ân hậu, nhân từ.
Lời của Chúa trong thơ Cô-lô-se 4:6
Phao-lô cũng dạy chúng ta rất rõ “Lời nói
anh em phải có ân hậu theo luôn, và nêm thêm muối, hầu cho anh em biết nên đối
đáp mỗi người là thể nào.”
Trong nguyên nghĩa: Lời nói anh em
phải có ân điển, trong tiếng Việt chúng ta dịch là ân hậu.
Ân điển, hay ân hậu có nghĩa là ban
cho nhưng không. Lời nói của anh em đúng ra người đó đáng khiển trách, đáng lên
án. Nhưng lời nói của chúng ta có ân hậu khích lệ họ, giúp cho họ nhìn thấy
những khiếm khuyết. Và đem họ đến sự phục hồi với Chúa.
Đáng phải nói nặng nhưng không nói
nặng mà nói lời yêu thương, khích lệ để anh em mình chạy đến với Chúa.
2. Mỗi chúng ta phải khai trình về mọi
tiền bạc của mình.
Chúa ban cho chúng ta tiền bạc để
chúng ta quản lý, sử dụng,
“Mỗi người trong anh em hãy lấy ơn
mình đã được mà giúp lẫn nhau, khác nào người quan lý trung tín giữ các thứ ơn
của Đức Chúa Trời.” (I Phi-e-rơ 4:10)
Trong Ma-thi-ơ 25:14-30, Chúa Jesus
kể một ví dụ: Một người chủ khi đi phương xa (Chúa Jesus đến thế gian, chịu
chết, sống lại và đã thăng thiên về trời). Người chủ trao của cải cho các đầy
tớ của mình (Chúa ban cho chúng ta các ân tứ để phục Ngài, chúng ta được gọi
là đầy tớ của Chúa). Mỗi người đầy tớ được nhận số của
cải khác nhau tùy theo khả năng mỗi người: người nhận được 5 ta-lâng, người
nhận được 2, người nhận được 1 (Chúa biết rõ khả năng của mỗi người, Chúa ban
ân tứ nào cho người nào là quyền quyết định của Chúa, không phải của chúng ta).
Khi người chủ trở về để tính sổ (Khi Chúa Jesus trở lại tiếp rước tín đồ, chúng
ta sẽ phải khai trình với Chúa cách chúng ta dùng các ân tứ Chúa ban).
Người đầy tớ làm lợi cho chủ mình
được chủ khen: “Hỡi đầy tớ ngay lành và trung tín kia, được lắm, ngươi đã trung
tín trong việc nhỏ, ta sẽ lập ngươi coi sóc nhiều; hãy đến hưởng sự vui mừng
của Chúa ngươi.” (Ma-thi-ơ 25:21). Chúng ta nhận thấy trong lời khen, người chủ
không chú ý đến nguồn lợi mà người đầy tớ mang đến nhưng chú ý đến sự trung tín
của người đầy tớ.
Chúng ta chú ý: Các ta-lâng mà những người đầy tớ nhận được là tài sản của người
chủ, chứ không phải của người đấy tớ. Các ta-lâng được giao cho đầy tớ
là để làm sinh lợi cho người chủ. Các người đầy tớ được tự do sử dụng tài sản
của chủ theo ý của mình. Tương tự như
vậy, Cơ-đốc nhân ngày nay là những người quản lý hay quản trị (steward) ân tứ
Chúa ban cho để phục vụ cho Chúa. Chúng ta được tự do sử dụng ân tứ Chúa ban
nhưng đồng thời chúng ta phải chịu trách nhiệm về cách chúng ta sử dụng ân tứ.
Chúng ta sử dụng các ân tứ một cách trung tín sẽ được Chúa ban thưởng.
"Vì
Đức Chúa Trời sẽ đem ra xét xử mọi việc, kể cả những việc kín giấu, dù thiện
hay ác" (Truyền Đạo 12:14 BTTHĐ).
II.
LÝ DO PHẢI KHAI TRÌNH VỚI CHÚA
-
Vì
để nhận phần thưởng hoặc là để chịu hình phạt
Trong thơ II Cô-rinh-tô 5:10 sứ đồ
Phao-lô viết: “Bởi vì chúng ta thảy đều
phải ứng hầu trước tòa án Đấng Christ, hầu cho mỗi người nhận lãnh tùy theo
điều thiện hay điều ác mình đã làm lúc còn trong xác thịt.”
Nhiều con cái Chúa ngày nay hiểu lầm
về sự phán xét của Chúa đối với tín đồ khi cho rằng ngày Chúa phán xét là ngày
Chúa ban nước thiên đàng cho người tin nhận Chúa Jesus và trừng phạt người từ
chối ơn cứu rỗi của Ngài trong hồ lửa đời đời. Kinh Thánh cho biết sự phán xét
của Chúa đối với con cái của Ngài là để ban thưởng(reward) cho họ
chiếu theo cách họ đã sống và những gì họ đã làm, chứ không phải là định
tội hay kết tội (condemn) người tín đồ, để xem họ có đủ tiêu chuẩn vào
Thiên đàng hay không. Vì những ai thật lòng tin nhận Chúa Jesus là Cứu Chúa của
mình thì đương nhiên được cứu, Rô-ma 8:1 đã khẳng định: “Cho nên hiện
nay chẳng còn có sự đoán phạt nào (hay định tội, condemn) cho
những ai ở trong Đức Chúa Jesus Christ.” Hoặc Giăng 3:18:“Ai tin
Ngài thì chẳng bị đoán xét (nên dịch là “định tội”, condemn) đâu, ai không tin
thì đã bị đoán xét (condemn) rồi”.
Đấng Christ sẽ đứng ở chỗ "bema
" hay "khán đài" đó. Nếu sau khi được tái sanh (Giăng 3:3),
chúng ta sống một đời sông trung tín hầu việc Chúa, hay làm việc tốt thì Đấng
Christ sẽ thưởng cho chúng ta tại tòa án của Ngài.
Tại tòa án của Đấng Christ, hoặc
chúng ta sẽ được phần thưởng, hoặc các việc làm của chúng ta sẽ bị đốt cháy như
cỏ khô. Chúng ta có thê có rât ít phần thưởng hoăc không nhận được gì cả.
Mọi người trong chúng ta
đều phải ứng hầu trước mặt Chúa để chịu phán xét. Không ai thoát khỏi sự phán
xét đó cả. Kinh Thánh cho biết có ba tòa án - Tòa Án cho Các Quốc Gia, Tòa Án
Đấng Cơ Đốc và Tòa Án Trắng Vĩ Đại.
Tòa Án cho Các Quốc Gia
là lúc Chúa tách rời người ta như người chăn phân chiên và dê (Ma-thi-ơ
25:31-33). Tòa án này xảy ra sau Cơn Đại Nạn với mục đích xác định ai được vào
nước nghìn năm bình an.
Tòa Án Đấng Cơ Đốc là nơi
các Cơ Đốc nhân đến để "nhận lãnh tùy theo điều thiện hay điều ác mình đã
làm lúc còn trong xác thịt" (2 Cô-rinh-tô 5:10). Đây không phải là tòa
hình phạt vì đối với Cơ Đốc nhân, sự công chính của Đức Chúa Trời đã được đáp
ứng đầy trọn tại thập tự giá của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Qua Chúa Giê-xu Cơ Đốc, tội
nhân được kể là công chính. Tại tòa án này, Cơ Đốc nhân sẽ nhận lấy phần thưởng
vì "công việc của mỗi người sẽ bày tỏ ra... Ví bằng công việc của ai xây
trên nền được còn lại, thì thợ đó sẽ lãnh phần thưởng mình" (1 Cô-rinh-tô
3:13-14).
Tất cả những người không
tin nhận Chúa sẽ ứng hầu trước "một tòa lớn và trắng cùng Đấng đang ngồi ở
trên" (Khải Huyền 20:11) để chịu xét xử tùy theo việc họ đã làm (câu 13).
Những người không có tên trong sách sự sống sẽ bị quăng vào hồ lửa đời đời (câu
15).
Có người tin ba cuộc xét
xử này là một, mặc dù các tòa án này được đề cập đến nhiều lần khác nhau trong
Kinh Thánh, nhưng kết quả của cuộc xét xử là người tin Chúa sẽ được hưởng Nước
Trời và được phần thưởng, còn người không tin sẽ bị đoán phạt đời đời nơi hồ
lửa (Khải Huyền 20:11-15; Ma-thi-ơ 25:46).
"Theo ơn Đức Chúa Trời ban cho
tôi, tôi đã lập nền như một tay thợ khéo, mà có kẻ khác cất lên trên, nhưng ai
nấy phải cẩn thận về sự mình xây trên nền đó. .. Nếu có ai lấy vàng, bạc, bửu
thạch, gỗ, cỏ khô, rơm rạ mà xây trên nền ấy, thì công việc của mỗi người sẽ
bày tỏ ra.
Ngày đến sẽ tỏ tường công việc đó. Nó
sẽ trình ra trong lửa, và công việc mỗi người đáng giá nào lửa sẽ chỉ ra. ..
Nếu công việc của họ bị thiêu hủy, thì mất phần thưởng. Còn về phần người đó sẽ
được cứu, song dường như qua lửa vậy " (ICôr 3:10-15).
Phaolô nói rằng: "Nếu công việc
của người nào đó còn lại thì họ sẽ được phần thưởng".
- Sự Cứu Rỗi Ban Cho Nhưng Không
- Phần Thưởng Là Do Công Khó Mà Đạt
Được
Phần thưởng là do công việc của tín
đồ (Mat 16:27).
Các câu Kinh Thánh trong ICôr 3:8-15
nói rõ về phần thưởng.
Bị Hổ Thẹn Lúc Ngài Đến
Đức Chúa Jêsus Christ ban cho mỗi tín
đồ một công việc để làm. Nếu chúng ta bỏ qua mạng lênh của Ngài, chúng ta sẽ
rất đau buồn và sợ hãi khi đứng trước mặt Ngài tại nơi phán xét. Hãy chú ý lời
cảnh báo của Giăng:
"Hỡi các con bé mọn ta, hãy ở trong Ngài, hầu cho nếu Ngài hiện đến,
chúng ta cũng đầy sự vững lòng, không bị hổ thẹn " (IGiăng 2:28).
Từ "hổ thẹn" có nghĩa "giật lùi lại vì sợ hãi và mất
mặt".
Một số tín đồ sẽ giật lùi khỏi Đấng
Christ trong sự xấu hổ lúc Ngài hiện đến vì đời sống của họ không có kết quả.
Họ không kết quả vì họ không "đâm rễ sâu" trong Đâng Christ (xem Cô
2:7; Mat 13:3-10, 18-23).
Trong năm đầu tiên của chức vụ, một
vị mục sư nọ ngồi bên cạnh một người bạn sắp chết của ông. Khi họ nói chuyện về
việc ra đi của người sắp chết, nước mắt ông ấy tuôn chảy. Vị mục sư tưởng rằng
người bạn của mình sợ chết nên ông cố nói những lời an ủi.
Nhưng người bạn nói: "Tôi không
sợ chết, tôi chỉ thấy hổ thẹn khi phải chết". Ông tiếp tục nói rằng Đấng
Christ là Cứu Chúa của ông, nhưng ông chỉ sống cho chính mình, và bây giờ ông
sắp gặp Đức Chúa Jêsus Christ với hai bàn tay trắng. Cuộc đời của ông đã hiện
ra trước mắt ông như "gỗ, cỏ khô và rơm rạ ". Ông được cứu nhưng ông
không có môt công việc có giá trị đời đời cụ thể nào để dâng cho Chúa cả (ICôr
3:15).
Trong Thánh-kinh thì khẳng định rằng:
Gieo gì gặt lấy.
“Chớ hề dối mình; Đức Chúa Trời không chịu khinh dể đâu; vì ai gieo giống
chi, lại gặt giống ấy. 8 Kẻ gieo cho xác thịt, sẽ bởi xác thịt mà gặt sự hư
nát; song kẻ gieo cho Thánh Linh, sẽ bởi Thánh Linh mà gặt sự sống đời đời. 9 Chớ
mệt nhọc về sự làm lành, vì nếu chúng ta không trễ nải, thì đến kỳ, chúng ta sẽ
gặt. 10 Vậy, đương lúc có dịp tiện, hãy làm điều thiện cho mọi người, nhứt
là cho anh em chúng ta trong đức tin.” ( Ga-la-ti 6:7-10)
Kh 22:12 “Nầy, ta đến mau chóng, và đem phần thưởng theo với ta, để trả cho mỗi
người tùy theo công việc họ làm.”
Đây là một sự khích lệ lớn lao, bởi
phần thưởng này không phải được trao bởi con người, mà được chính Chúa Giêxu,
Đấng Tạo hóa ban cho. Trong câu Kinh Thánh nói đến ở trên, người ban phần
thưởng cho bạn không phải là một người bình thường, đó là Chúa Giêxu, là Đức
Chúa Trời, Đấng đã tạo dựng nên bạn và tôi. Thật là vinh dự, và chắc chắn không
có vinh dự nào có thể sánh bằng. Đó là điều quá tuyệt vời.
“Bởi lòng ngươi cứng cỏi, không ăn năn, thì tự chất chứa cho mình sự giận
về ngày thạnh nộ, khi sẽ hiện ra sự phán xét công bình của Đức Chúa Trời, 6 là
Đấng sẽ trả lại cho mỗi người tùy theo công việc họ làm” ( Rô-ma 2:6)
Thưa quý ông bà anh chị em! Nếu kẻ
công bình và gian ác cùng chết một ngày và số phận như nhau thì chắc chắn đã
không có
“ Ai đã làm
lành thì sống lại để được sống, ai đã làm dữ thì sống lại để bị xét đoán.” ( Giăng 5:29)Ma-thi-ơ 16: 27
III.
THỜI
ĐIỂM KHAI TRÌNH VỚI CHÚA
Vua Sa-lô-môn đã nói trong sách
Truyền-đạo rằng: “Hỡi kẻ trẻ kia, hãy vui
mừng trong buổi thiếu niên, khá đem lòng hớn hở trong khi còn thơ ấu, hãy đi
theo đường lối lòng mình muốn, và nhìn xem sự mắt mình ưa thích, nhưng phải
biết rằng vì mọi việc ấy, Đức Chúa Trời sẽ đòi ngươi đến mà đoán xét.”
( Truyền đạo 11:9)
Hiện nay chưa phải là lúc Chúa thi
hành sự phán xét đối với tín đồ, chúng ta có thể thấy những chuyện bất công xãy
ra trong cộng đồng những người tin Chúa (ví dụ: có những người tin Chúa làm
việc sai trái mà vẫn bình an vô sự, trong khi những người kính sợ Chúa thì gặp
khó khăn v.v…) Nhưng sẽ đến thời điểm Chúa phán xét tất cả mọi người cách công
bình, mỗi người sẽ nhận lấy hậu quả của việc mình làm. Chúng ta biết được thời
điểm của sự phát xét căn cứ vào các phần Kinh Thánh sau:
“Song khi ngươi đãi tiệc, hãy mời
những kẻ nghèo khó, tàn tật, què, đui, thì ngươi sẽ được phước, vì họ không có
gì để trả lại cho ngươi; đến kỳ kẻ
công bình sống lại ngươi sẽ được trả.”
(Lu-ca 14:13-14)
Theo lời dạy trên, những ai bày tỏ
tình thương với những người khó khăn sẽ được Chúa ban thưởng lại vào thời điểm
“người công bình sống lại”. Vậy, lúc nào người công bình (là những người tin
Chúa Jesus) sống lại? Chúng ta có câu giải đáp sau:
“Vì sẽ có tiếng kêu lớn và tiếng của
thiên sứ lớn cùng tiếng kèn của Đức Chúa Trời, thì chính mình Chúa ở trên trời
giáng xuống; bấy giờ những kẻ chết trong Đấng Christ, sẽ sống lại trước
hết.” (I Tê-sa-lô-ni-ca 4:16)
“Kế đến chúng ta là kẻ sống, mà còn ở
lại, sẽ cùng nhau đều được cất lên với những người ấy giữa đám mây, tại nơi
không trung mà gặp Chúa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng Chúa luôn luôn.” (I Tê-sa-lô-ni-ca 4:17)
Lúc những người công bình sống lại là
lúc Chúa Jesus đến trên không trung kêu họ sống lại, và những người tin Chúa
đang sống vào thời điểm đó sẽ được biến hóa thân thể (I Cô-rinh-tô 15:52) và sẽ
cùng với họ được Chúa cất lên không trung. Như vậy, Chúa Jesus sẽ thi hành sự
phán xét ngay sau khi Chúa đến tiếp rước Hội Thánh lên trời. Chúa Jesus phán:
“Nầy Ta đến mau chóng, và đem phần thưởng theo với ta, để trả cho mỗi người tùy
theo công việc họ làm.” (Khải Huyền
22:12)
-
Phải
ứng hầu trước mặt Chúa ( Tức là khi về gặp Chúa)
IICo 4:14 “ vì biết rằng
Đấng đã khiến Đức Chúa Jêsus sống lại cũng sẽ làm cho chúng tôi sống lại với
Đức Chúa Jêsus, và làm cho chúng tôi ứng hầu với anh
em trước mặt Ngài.”
“Bởi lòng ngươi cứng cỏi, không ăn năn, thì tự chất chứa cho mình sự giận
về ngày thạnh nộ, khi sẽ hiện ra sự phán xét công bình của Đức Chúa Trời, 6 là
Đấng sẽ trả lại cho mỗi người tùy theo công việc họ làm” ( Rô-ma 2:1-6)
Sự phán xét của Chúa và sự tự phán xét chính mình.
Một vấn đề thực tế trong cuộc sống
cần được giải đáp: Nếu một tín đồ đã từng phạm một tội quan trọng nào đó, chiếu
theo sự dạy dỗ của Kinh Thánh nêu trên, tội lỗi đó sẽ bị phơi bày ra trong ngày
Chúa phán xét, như vậy, làm thế nào người đó có thể tránh khỏi sự phán xét của
Chúa? Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta, Chúa biết rõ chúng ta sẽ bị xấu hổ khi
tội chúng ta bị đem ra ánh sáng, nên Chúa ban cho một giải pháp: Đó là sự tự
phán xét chính mình (self-judgment).
“Nếu chúng ta biết xét đoán lấy mình,
thì khỏi bị xét đoán” (For if we would judge ourselves, we should not be
judged) (I Cô-rinh-tô 15:31)
Để tránh khỏi bị Chúa xét xử trong
ngày Chúa trở lại về một tội nào đó, chúng ta phải tự làm quan án cho chính
mình ngay bây giờ, chúng ta phải tự phán xét chính mình trước ánh sáng của Lời
Chúa.
Sự tự phán xét chính mình bao gồm các
bước sau:
- Trước hết, chúng ta phải thành thật
công nhận rằng mình đã phạm tội với Chúa, đã không sống đúng theo tiêu chuẩn
Chúa dạy trong Kinh Thánh.
- Kế đến, hãy đối mặt với Chúa và
xưng tội mình qua sự cầu nguyện. Đừng xem thường sự ăn năn tội của mình. Luôn
nhớ rằng mình là một tội nhân đang đối diện với Đấng thánh khiết.
- Sau hết, cầu xin Chúa tha thứ tội
của mình một cách thành khẩn và quyết lòng từ bỏ tội lỗi.
Một khi chúng ta thành thật ăn năn
tội trước mặt Chúa, Chúa sẽ tha thứ cho chúng ta và làm cho chúng ta sạch tội
hoàn toàn vì Chúa hứa như vậy (I Giăng 1:9), phương đông xa cách phương tây bao
nhiêu thì Chúa cũng đem tội của chúng ta xa khỏi chúng ta bấy nhiêu (Thi Thiên
103:12), Chúa đạp tội lỗi chúng ta dưới chân Ngài, Chúa ném tội lỗi chúng ta
xuống đáy biển (Mi-chê 7:19), Chúa không còn nhớ đến tội lỗi của chúng ta nữa
(Giê-rê-mi 31:34). Như vậy, chúng ta sẽ dạn dĩ đứng trước mặt Chúa trong ngày
phán xét.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét