ĐỀ TÀI: HẦU VIỆC CHÚA
KINH THÁNH: GIĂNG 12: 26
NHẬP
ĐỀ:
Kính
thưa Hội-thánh!
Làm
sao chúng ta có thể hầu việc Chúa? Có phải là Mục sư giảng dạy Lời Chúa, lo
công việc của Hội-thánh thì đó mới là hầu việc Chúa hay không? Có phải hầu việc
Chúa chỉ dành cho những người Mục sư, nhà truyền giáo hoặc dành cho riêng cho
các chấp sự hay không?
Sự
hầu việc Chúa theo Kinh-thánh không phải là chỉ dành cho Mục sư, hoặc chấp sự
hay bất kỳ một chức vụ nào khác.
Sứ
đồ Phao-lô khuyên các tín hữu sống tại Cô-lô-se rằng: “Hễ làm việc gì, hãy hết lòng mà làm, như làm cho Chúa, chớ không phải
làm cho người ta,” ( Cô-lô-se 3:23)
Hễ
làm việc gì, hãy hết lòng mà làm, như làm cho Chúa, chớ không phải làm cho
người ta đó là hầu việc Chúa.
Các
con cái của Chúa hầu việc Chúa ngay trong chính tại công ăn việc làm của mình,
chúng ta hầu việc Chúa ngay trong chính chỗ làm của chúng ta. Chúng ta hầu việc
Chúa ngay trong cách ăn nết ở của mình, ngay trong cách sống của mình.
Khi
quý vị! đến nhà thờ, dâng tiền, hát thờ phượng Chúa, cầu nguyện là người đó
đang hầu việc Chúa. Khi quý vị! nghe Lời Chúa và vâng theo Lời Chúa dạy thì
người đó cũng đang hầu việc Chúa.
Minh
họa: Một bà tín đồ thường xuyên đến nhà thờ mở cửa, quét dọn đền thờ, lau chùi
bàn ghế. Nấu ăn cho các con cái Chúa khác thì đó cũng là người hầu việc Chúa.
Sứ đồ Phao-lô đưa ra một mạng lệnh trong thư tín
Cô-lô-se rằng: “ Hãy hầu việc Đấng
Christ, tức là Chúa”
Hầu việc Chúa là một sự đòi hỏi của Chúa dành cho tất
cả những người tin nhận Ngài. Nhưng tôi phải hầu việc Chúa như thế nào? Trước
hết, chúng ta học phần thứ nhất đó là:
I.
LÝ DO HẦU VIỆC
CHÚA (
Trước
hết, hầu việc Chúa không phải là một cái nghề, ở bên Mỹ hầu việc Chúa là một
cái nghề. Chỉ cần một người đi học một trường Kinh-thánh nào đó rồi khi học
xong ra trường thì được Hội-thánh trả lương để hầu việc Chúa.
Ở
bên Mỹ Mục sư là một cái nghề như bao nhiêu nghề khác, được chính phủ trả
lương.
Minh
họa: Chính quyền đời này nhìn người hầu việc Chúa là một cái nghề. Người ta
không cho đó là sự kêu gọi từ trên cao và bởi Chúa mà đến. Họ nghĩ rằng: Mục sư
là một cái nghề như bao nhiêu cái nghề khác.
Nhưng
tôi thưa với Hội-thánh rằng: Trong cái nhìn của Đức Chúa Trời, trong tấm lòng
của Đức Chúa Trời, trong Kinh-thánh hầu việc Chúa không phải là một cái nghề mà
hầu việc Chúa xuất phát từ tình yêu. Nếu không yêu Chúa thì không thể hầu việc
Chúa được. Hầu việc Chúa không phải là một nghề để kiếm sống mà hầu việc Chúa
là vì biết ơn Chúa và vì yêu Đức Chúa Trời mà thôi.
Tác
giả của Thi-thiên 116: 12 “ Tôi sẽ lấy gì báo đáp Đức Giê-hô-va, Về các ơn lành mà Ngài đã làm cho tôi?”
Hầu
việc Chúa để báo đáp Đức Giê hô va. Vì Ngài đã cứu chuộc chúng ta, chữa lành
bệnh tật chúng ta, ban ơn cho chúng ta, chăm sóc và tiếp trợ mọi nhu cầu cho
chúng ta. Cho nên vì đó mà chúng ta hãy báo đáp Chúa bằng cách hãy hầu việc
Ngài. Hầu việc Ngài bởi tình yêu, vì tình yêu mà thôi.
Trong
Kinh-thánh xác nhận cho chúng ta biết Chúa quá yêu chúng ta.
Es
46:4 “ Cho đến chừng các ngươi già cả,
đầu râu tóc bạc, ta cũng sẽ bồng ẵm các ngươi. Ta đã làm ra, thì sẽ còn gánh
vác các ngươi nữa. Ta sẽ bồng ẵm và giải cứu các ngươi.”
IGi 4:19 “Chúng ta yêu, vì Chúa đã yêu chúng ta trước.”
Khi
Chúa Giê-xu Ngài sống lại, Ngài đã hiện ra với Phi-e-rơ trên bờ biển
Ti-bê-ri-át. Trong lúc Phi-e-rơ đang chán nản và bỏ chức vụ. Thì Chúa đã đến
gặp ông và nhen lại sự phục vụ Chúa.
Trong
Phúc-âm Giăng 21: 16-17 Ngài đã hỏi Phi-e-rơ rằng: “Hỡi Si-môn, con Giô-na, ngươi yêu ta hơn những kẻ nầy chăng? Phi-e-rơ
thưa rằng: Lạy Chúa, phải, Chúa biết rằng tôi yêu Chúa. Đức Chúa Jêsus phán
rằng: Hãy chăn những chiên con ta. 16 Ngài lại phán lần thứ hai cùng người
rằng: Hỡi Si-môn, con Giô-na, ngươi yêu ta chăng? Phi-e-rơ thưa rằng: Lạy Chúa,
phải, Chúa biết rằng tôi yêu Chúa. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy chăn chiên
ta.”
Yêu
Chúa nhưng không phải là bằng môi mép, yêu Chúa bằng cách phục vụ Chúa, phục vụ
Chúa chính là cách bày tỏ mình yêu Chúa.
Ngày
trước, Phi-e-rơ đã nông nổi, bồng bột nói rằng: Thưa Chúa ai bỏ thầy thì bỏ chứ
còn thì cùng chết với thầy.
Lần
này, Chúa Giê-xu không muốn nghe thấy những lời nói nông nổi, bồng bột nhất
thời của Phie-rơ nữa. Mà Ngài muốn Phi-e-rơ nhìn sâu vào trái tim của mình,
Chúa muốn Phi-e-rơ dò xét tấm lòng của mình.
Chúa
hỏi ba lần để cho Phi-e-rơ khẳng định lại tình yêu của mình nơi Chúa.
Chúa
hỏi ông ba lần, cả ba lần đó Chúa hỏi: “ Ngươi yêu ta chăng” Chúa dùng một từ
Hy văn Agape, đây là một loại tình yêu tự nguyện, hy sinh, không vị kỉ. Tình
yêu mặc dầu.
Chỉ
có loại tình yêu Agape, tình yêu tự nguyện, hy sinh, không vị kỉ mới có thể
phục vụ Chúa.
Lý
do mà chúng ta hầu việc Chúa là: Vì yêu Chúa, và vì yêu Chúa mà chúng ta sẵn
sàng phục vụ Ngài bằng sự hy sinh, tự nguyện, không đòi hỏi.
Yêu
Chúa phải bằng việc làm, yêu Chúa phải hầu việc Chúa đó mới là ý nghĩa của tình
yêu.
Minh
họa: “Tôi thương chủ... không muốn ra được tự do” (Xuất Ê-díp-tô Ký 21:5).
Câu
Kinh Thánh này mô tả một nô lệ trong thời Cựu Ước vì yêu chủ, không muốn ra đi
tự do khi thời gian làm nô lệ chấm dứt, người này muốn tiếp tục làm nô lệ để
phục vụ chủ yêu dấu của mình. Điều này tượng trưng cho các tín đồ Tân Ước yêu
Chúa và muốn phục vụ Ngài như vậy.
II.
ĐÒI HỎI CỦA NGƯỜI
HẦU VIỆC CHÚA ( 12:26a)
Chúa
Giê-xu phán: “Nếu ai hầu việc ta, thì
phải theo ta,”
Theo
Chúa là phải vác thập tự giá, vì Chúa Giê-xu phán: “Nếu ai muốn theo ta, thì phải liều mình, vác thập tự giá mình mà theo
ta.”
Thập
tự giá là những khó khăn, nan đề, thử thách, mệt mỏi trong đời sống. Hầu việc
Chúa thì phải theo Chúa, mà theo Chúa thì phải vác thập tự giá mà theo. Đây
chính là sự đòi hỏi của người hầu việc Chúa.
Minh
họa: Người hầu việc Chúa phải hy sinh mọi sự, từ bỏ mọi tiện nghi và cuộc sống
sung túc để có thể bước vào công trường của Chúa, lo cho vương quốc của Chúa và
sống vì vương quốc của Chúa.
Minh
họa: Trong mấy tháng nay, gia đình nhà anh Khương không đi chợ được mà hoàn
cảnh rất khó khăn nhưng gia đình đã luôn có lòng tiếp đón các con cái của Chúa.
Rồi
có một gia đình ở Bình Phước dâng mình hầu việc Chúa, phải 5 năm trời mới xây
được hai bức tường nhà, còn cái nền thì đến giờ vẫn còn chưa xong. Trong khi
giáo hội trưởng của các hệ phái thì hết nhà lầu, xe hơi. Mua đất toàn mặt đường
lớn quận nhất, quận nhì.
Mượn
hình ảnh của tuyển dân Y-sơ-ra-ên trong xứ Ê-díp-tô khi dân Y-sơ-ra-ên đã làm
nô-lệ trong xứ Ê-díp-tô trong 400 năm. Đức Chúa Trời đã cho phép Ê-díp-tô làm
hại dân Y-sơ-ra-ên đủ mọi cách.
Và
trong hoàn cảnh tuyệt vọng, khốn khổ như vây. Họ mới nhớ đến Đức Chúa Trời và
trở lại Ca-na-an.
Trong
suốt 400 năm ấy có vườn, có ruộng, có nhà cửa họ không muốn trở lại Ca-na-an là
nơi Chúa hứa cho họ.
Chúa
muốn dẫn họ ra khỏi xứ Ê-díp-tô cho lên Chúa mới kêu gọi Môi-se và A-rôn làm
người giải phóng dân sự. Nhưng đó không phải là chuyện dễ dàng vì không có một
tấc sắt trong tay.
Bây
giờ, chúng ta đọc Xuất-ê-díp-tô-ký 8:25 “Pha-ra-ôn
bèn đòi Môi-se và A-rôn mà phán rằng: Hãy đi dâng tế lễ cho Đức Chúa Trời các
ngươi trong xứ.”
Đức
Chúa Trời đã hình phạt dân Ê-díp-tô bằng ếch nhái, ruồi muỗi. Cho nên Pha-ra-ôn
lùi một bước mời Môi-se và A-rôn tới và nói: Được bây giờ tôi chấp thuận cho
dân này đi thờ phượng Giê-hô-va-Đức Chúa Trời của các anh. Nhưng mà chỉ được
dâng tế-lễ trong xứ Ê-díp-tô thôi.
Tại
sao vậy? Vì nếu họ đi dâng tê-lế ở trong xứ thì còn ở dưới quyền của Pha-ra-ôn,
ở dưới quyền của Ê-díp-tô.
Cũng vậy, Ma quỷ nó cũng muốn chúng ta hầu việc Chúa
miễn là còn ở dưới quyền của nó.
Quý ông bà anh chị hãy coi chừng, chúng ta có thể đang
hầu việc Đức Chúa Trời nhưng cũng vẫn đang ở dưới quyền của Ma quỷ.
Minh họa: Đi nhà thờ, ca hát, dâng tiền hoặc làm mọi
sự miễn là các anh còn phục ở dưới quyền của Ma-quỷ theo thế gian, sống như
người đời.
Như dân Y-sơ-ra-ên được quyền dâng tế-lễ miễn là ở
trong xứ Ê-díp-tô tức là còn ở dưới quyền của Pha-ra-ôn.
Minh họa: Tôi thấy một số tín đồ, mặc dầu mang danh là
tín đồ, chịu báp têm, gia nhập Hội-thánh, hầu việc Đức Chúa Trời. Nhưng một
phương diện khác thì họ vẫn còn ở dưới quyền của Ma-quỷ.
Người này hút thuốc, người kia uống rượu, người kia
gian dâm. Mặc dầu mang danh hầu việc Ngài nó không ngăn trở miễn là phải làm
như vậy.
Cảm tạ Đức Chúa Trời, Ngài không cho phép dân
Y-sơ-ra-ên chấp nhận điều đó lên Ngài tiếp tục làm các phép lạ, buộc Pha-ra-ôn
nhường bước nữa.
Bây giờ, chúng ta xem tiếp Xuất 8: 28 “Pha-ra-ôn bèn phán rằng: Ta sẽ tha các
ngươi đi dâng tế lễ cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, ở nơi đồng vắng,
nhưng đừng đi xa hơn.”
Pha-ra-ôn nhường một bước nữa là cho phép dân
Y-sơ-ra-ên đi ra khỏi xứ của tôi nhưng nhớ đừng đi xa. Mà hãy đi gần thôi.
Để làm gì? Để lúc nào trở lại cũng dễ. Ma-quỷ để cho
các ông bà anh chị theo Chúa và hầu việc Ngài nhưng mà nó nói đừng đi xa có
nghĩa gì? Tức là đừng bỏ chúng tôi.
Theo Chúa thì đi, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi mời đi
ăn dỗ thì hãy đi nữa. Đi thờ phượng Chúa hoặc theo Chúa cũng được nhưng cũng
đừng bỏ sự cúng bái đi chùa.
Minh họa: Một lần lọ, tôi đi thăm tín đồ thì có 4 năm
người đang ngồi uống rượu. Họ kể cho tôi nghe rằng: Trong xóm của họ có hai
người tín đồ mà khác nhau quá. Có anh từ khi theo Tin-lành, anh xa lánh chúng
tôi. Không uống rượu không hút thuốc, không đi đám dỗ. Chúng tôi không chấp
nhận được một người theo đạo như vậy.
Còn một anh khác cũng là theo Tin-lành, anh này tuy
không làm đám dỗ nhưng thỉnh thoảng chúng tôi làm đám dỗ mời thì anh cũng đi ăn
cùng.
Thỉnh thoảng chúng tôi chơi bài và mời anh chơi thì
anh cũng chơi. Tôi uống rượu thì anh cũng uống có sao đâu?
Thì chúng ta biết rằng: Đây là hai người, một người đi
xa khỏi xứ Ê-díp-tô, một người đi nhưng mà còn gần Ê-díp-tô quá để rồi một ngày
nào sẽ trở lại. Vì vậy mà trong Hội-thánh chúng ta có người như thế không?
Xuất 10:11 “Không
được vậy đâu, chỉ các ngươi, là đàn ông, phải đi hầu việc Đức Giê-hô-va, vì là
điều các ngươi đã xin. Đoạn, họ bèn đuổi Môi-se và A-rôn khỏi trước mặt
Pha-ra-ôn.”
Môi-se xin không những chúng tôi là đàn ông đi ra khỏi
xứ để dâng tế-lễ mà đàn bà cũng đi nữa. Thì Pha-ra-ôn nói: Mấy anh là đàn ông
đi còn đàn bà để lại đây.
Để lại để làm gì? Nếu mấy ông đi chăng nữa mà các bà ở
lại thì mấy ông sẽ trở lại mà thôi. Pha-ra-ôn hết sức là khéo léo.
Minh họa: Cũng hãy cẩn thận, có những người đàn ông
tin Chúa mà vợ con không tin.
Có thể cha mẹ tin nhưng con cái thì không tin.
Minh họa: Nhiều thanh niên ngoài đời tìm đến Hội-thánh
để tìm người vợ cho mình cho nên giả vờ tin Chúa, cũng làm báp têm, cũng làm
lễ. Nhưng lấy vợ xong rồi thì cấm đoán và bắt bớ vợ không cho đi thờ phượng
Chúa.
Chúng ta là đàn ông được cứu thì cũng cần mấy bà được
cứu, cha mẹ được cứu thì cũng cần các con được cứu, phải đem họ đến với Chúa.
Nếu một người thật sự tin Chúa thì không bao giờ bỏ
mặc vợ con bị hư mất đời đời trong hỏa ngục.
Chúa nói với ông Nô-ê khi đóng xong chiếc tàu: Chúa
gọi Nô-ê rằng: “ ngươi và cả nhà ngươi” Chúa không kêu một mình Nô-ê.
Chúa kêu gọi Áp-ra-ham cũng vậy, Chúa gọi ông để rồi
dạy đạo cho vợ con, các tôi tớ đều theo Chúa.
Tới thời Giô-suê: “ Dầu các ông xa ngã bỏ Ngài thì tôi
và nhà tôi sẽ theo Chúa”.
Chúng ta cũng phải dạy cho các con cái chúng ta theo
Chúa, hầu việc Chúa, kẻo khi chúng ta qua đời, các con cái của chúng ta sẽ bị
hư mất.
Xuất 10: 24-26 “Pha-ra-ôn
bèn đòi Môi-se mà phán rằng: Hãy đi hầu việc Đức Giê-hô-va; con trẻ các ngươi
đi theo nữa; chỉ bầy chiên và bò ở lại thôi.”
Chiên bò bỏ lại mà lấy gì mà ăn, họ lạc lõng trong
Sa-mạc rồi cũng trở lại mà thôi.
Nhưng Môi-se
tâu rằng: Chính bệ hạ hãy cấp cho chúng tôi các con sinh và vật chi dùng làm
của lễ thiêu để dâng cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi. 26 Các bầy lục súc
sẽ theo chúng tôi nữa, không còn để lại một móng chân nào; vì chúng tôi sẽ dùng
mấy con thú đó mà hầu việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi.
Phải dâng hết mọi sự cho Chúa của mình. Chồng vợ, con
cái, của cải đều thuộc về Chúa, dâng cho Chúa đó là hầu việc Chúa. Đó là chương
trình của Chúa đối với chúng ta.
Các ông bà anh chị theo Chúa nhưng mà của cải của
chúng ta có theo Chúa không? Dâng mình cho Chúa nhưng của cải vẫn không dâng
cho Ngài.
Minh họa: Làm lễ báp-têm cho một tín đồ xuống sông.
Ông tín đồ đi xuống làm báp têm, rồi mới nhớ đến cái ví của mình rồi kêu rằng
Ai giữ hộ tôi cái bóp. Nhưng ông ms bảo rằng anh chịu báp têm thì cái ví của
anh cũng phải chịu báp têm. Chúng ta ướt thì cái bóp cũng phải ướt.
Nếu Đức Chúa Trời đã không tiếc Con độc sanh của Ngài
cho chúng ta, thì Ngài còn tiếc chi nữa. Miễn sao chúng ta cũng không tiêc chi
cho Ngài.
III.
PHẦN THƯỞNG CHO
NGƯỜI HẦU VIỆC CHÚA ( 12: 26c)
“nếu ai hầu việc ta, thì Cha ta ắt tôn
quí người”
Ôi
được Đức Chúa Trời tôn quý thì còn gì xung sướng hơn nữa. Chúng ta thường tìm
vinh hiển của con người, tìm sự ủng hộ và sự tôn trọng của con người. Nếu được
ai đó khen, cái mặt nó nở ra, cái mũi nó phồng lên. Được con người tôn trọng và
khen tưởng chừng như sướng lắm rồi. Nhưng mà không thể nào sánh được với việc
được Chúa khen và tôn trọng.
Ôi
trong ngày chúng ta được gặp Chúa, chúng ta sẽ được Đức Chúa Trời vinh hiển
tiếp đón chúng ta và bảo rằng: Con ơi, được lắm. Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín
kia được lắm. Hãy đến nhận phần thưởng của Chúa ngươi.
Phần
thưởng đó thật trên thế gian này không có lời nào để mô tả được, vì loài người
không có lời nào đủ để mô tả phần thưởng của Chúa dành cho chúng ta đâu.
Vì
phần thưởng đó không có trên trần gian lên không có thứ tiếng của loài người
nào lột tả lên được cho nên phải mượn hình ảnh của mão triều thiên.
Trong
đời này, mão triều thiên chỉ có vua mà thôi. Nhưng khi chúng ta nên thiên đàng
thì còn hơn mão triều thiên của vua nữa.
Không
có gì so sánh được cho nên phải mượn mão triều thiên để nói thật vô cùng vinh
hiển.
Kinh-thánh
nói: “Khi ấy, những người công bình sẽ
chói rạng như mặt trời trong nước của Cha mình.” ( Mat 13:43 )
Không
có gì có thể so sánh được phải mượn mặt trời, nhưng phần thưởng của Chúa ban
cho chúng ta còn hơn cả mặt trời nữa. Còn hơn các ngôi sao đời đời mãi mãi.
Sứ
đồ Phao-lô bảo rằng: “Vả, tôi tưởng rằng
những sự đau đớn bây giờ chẳng đáng so sánh với sự vinh hiển hầu đến, là sự sẽ được
bày ra trong chúng ta.” ( Rô-ma 8:18)
Như
vậy là chúng ta cùng đi với Ngài, cùng ở với Ngài, cùng hầu việc Ngài để rồi
chúng ta cùng hưởng vinh hiển với Ngài.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét